吹吁。呼气。轻者为喣,急者为吹。
吹吁。呼气。轻者为喣,急者为吹。一本作“煦”,误。
引 汉•王充 《论衡·祀义》:“风,犹人之有吹喣也;雨,犹人之有精液也;雷,犹人之有腹鸣也。”唐•白居易 《省试性习相远近赋》:“亦犹一源派别,随混澄而或浊或清;一气脉分,任吹喣而为寒为暑。”
吹 [ chuī ] 1. 合拢嘴唇用力出气。如 吹打。吹灯(a.把灯火吹灭;b.喻人死亡;c.喻失败、垮台)。吹毛求疵。吹鼓手(a.办婚、丧事时吹奏鼓乐的人;b.胡乱吹捧和宣扬别人的人)。吹灰之力。2. 说大话。如 吹牛。吹嘘。3. 类似吹的动作。如 吹拂。风吹草动。4. (事情)失败。如 吹台。5. 消息流传,鼓动宣传。如 鼓吹。[更多解释]
喣 [ xǔ ] 1. 哈气。2. 吐(唾沫):“~沫求涓滴。”3. 爱抚。[更多解释]
gǔ chuī
chuī niú
chuī fú
chuī niú pí
chuī gǔ shǒu
yī fēng chuī
fēng chuī căo dòng
fēng chuī yǔ dă
fēng chuī rì shài
chuī chuī dă dă
chuī huī zhī lì
zì chuī zì léi
dà chuī dà léi
zì wǒ chuí xū
chuī dēng bá là
chuī chuī
xǔ xǔ
chuī dōu dōu
chuī chuī pāi pāi
xǔ xǔ ǒu ǒu
dà chuí dà dă
yī chuī yī chàng
zì chuī zì pěng
chuī xūn chuī chí
xì chuī xì dă
chuī lă bā
chuī fēng jī
diàn chuī fēng
chuī lěng fēng
chuī máo qiú cī
chuī lā tán chàng
fēng chuī yǔ lín
chuī hú zǐ dèng yăn
dōng fēng chuī mă ěr
bào sè bù chuī yú
dèng yăn jīng chuī hú zǐ
fèng huáng tái shàng yì chuī xiāo
qiáng tóu yī kē căo , fēng chuī liăng biān dăo
chuī xiāo
chuī xū
chuī chàng
chuī wàn
méi chuī
hú chuī
héng chuī qū
chuī zòu
chuī pěng
chuī fēng
chuī sàn
chuī gòu suǒ bān
chuī máo suǒ bān
bí chuī
chuī sòng
fèng chuī
xiā chuī
gào chuī
chuī dēng
chuī pāi
chuī bò
chuī biān
吹喣的拼音是:chuī xǔ点击 图标播放吹喣的发音。