亦作“女伎”。女乐,歌妓。即女歧,传说中的神女。
亦作“女伎”。女乐,歌妓。
引 《晋书·王敦传》:“时 王愷、石崇 以豪侈相尚, 愷 尝置酒, 敦 与 导 俱在坐,有女伎吹笛小失声韵, 愷 便敺杀之。”南朝•宋 刘义庆 《世说新语·方正》:“王丞相 作女伎,施设床席, 蔡公 先在坐,不説而去。”《魏书·高阳王雍传》:“灵太后 许赐其女妓,未及送之, 雍 遣其阉竪 丁鹅 自至宫内,料简四口,冒以还第。”唐•韩愈 《顺宗实录二》:“癸酉,出后宫并教坊女妓六百人。”清•王晫 《快说续记》卷二:“达官家多畜女伎。”
即 女歧,传说中的神女。参见“女歧”。
引 南朝•梁 江淹 《遂古篇》:“女妓 九子,为氏先兮。”
女 [ nǚ ] 1. 女性,与“男”相对。古代以未婚的为“女”,已婚的为“妇”。现通称“妇女”如 女人。女士。女流(含轻蔑意)。少( shào )女。2. 以女儿作为人的妻(旧读nǜ)。3. 星名,二十八宿之一。亦称“婺女”、“须女”。女 [ rǔ ] 1. 古同“汝”,你。[更多解释]
妓 [ jì ] 1. 以卖淫为生的女子。如 妓女。娼妓。妓院。2. 古代称歌女,表演歌舞的女子。如 歌妓。舞妓。歌舞妓。[更多解释]
fù nǚ
nǚ zǐ
nǚ ér
nǚ rén
nǚ shì
nán nǚ
nǚ xìng
zǐ nǚ
ér nǚ
shào nǚ
nǚ gōng
nǚ shēng
nǚ xù
guī nǚ
jì nǚ
měi nǚ
nǚ láng
nǚ shén
nǚ wáng
sūn nǚ
zhí nǚ
nǚ pú
nǚ jiàng
xiān nǚ
chǔ nǚ
nán nǚ lăo shào
nán nán nǚ nǚ
shēng ér yù nǚ
ér nǚ qíng cháng
niú láng zhī nǚ
tiān nǚ sàn huā
shàn nán xìn nǚ
hóng nán lǜ nǚ
jīn tóng yù nǚ
nán zūn nǚ bēi
nán dào nǚ chāng
ér nǚ qìng jiā
tuō ér dài nǚ
láng cái nǚ mào
jiāo jiāo nǚ
pàn pàn nǚ
nǚ zǐ zǐ
dà nán dà nǚ
tóng nán tóng nǚ
méi nán méi nǚ
pō nán pō nǚ
shàn nán shàn nǚ
xiān tóng xiān nǚ
ér huā nǚ huā
qiàn nǚ lí hún
nǚ hái ér
nǚ zhǔ rén
nǚ péng yǒu
fù nǚ jié
wài sūn nǚ
chǔ nǚ zuò
gān nǚ ér
wài shēng nǚ
nǚ zhāo dài
nǚ qiáng rén
女妓的拼音是:nǚ jì点击 图标播放女妓的发音。