严于要求自己。
例 屈己宽人。
英 humble oneself;
委屈自己。
引 《孔丛子·抗志》:“与屈己以富贵,不若抗志以贫贱。”唐•崔元翰 《中元日题奉敬寺》诗:“屈己由济物, 尧 心岂所荣。”宋•岳珂 《桯史·岳鄂武穆王本传》:“初, 飞 在诸将中年最少,以列校拔起,累立显功, 世忠、俊 不能平, 飞 屈己下之。”周立波 《暴风骤雨》第二部三:“百里挑一的妇女,屈己待人,跟 赵玉林 同志一模一样。”
屈 [ qū ] 1. 使弯曲,与“伸”相对。如 屈曲( qū )。屈折。屈膝。屈伸(弯曲和伸直,引申为失意和得意)。首屈一指。卑躬屈膝。2. 低头,降服。如 屈服。屈从。威武不屈。3. 冤枉,叫人不痛快。如 冤屈。委屈。屈辱。屈才。屈就(受委屈而担任某种职务,常用于请人任职的客套话)。屈驾。屈己待人。4. 理亏。如 屈心(亏心,昧心)。理屈词穷。5. 姓。[更多解释]
己 [ jǐ ] 1. 对别人称本身。如 自己。知己。反求诸己。推己及人。己所不欲,勿施于人。2. 天干的第六位,用作顺序第六的代称。[更多解释]
jǐ hài zá shī
qū rǔ
zhī jǐ
bù qū bù náo
wěi qū
qū fú
bù qū
qū zhǐ kě shǔ
tī jǐ
qū cái
lǐ qū
shǒu qū yī zhǐ
sǔn rén lì jǐ
jiān zhēn bù qū
gè shū jǐ jiàn
zì jǐ
zì jǐ rén
fú jǐ shì
yán yú lǜ jǐ
shēn bù yóu jǐ
zhī jǐ zhī bǐ
jù wéi jǐ yǒu
shě jǐ jiù rén
ān fèn shǒu jǐ
kè jǐ fèng gōng
nìng sǐ bù qū
lǐ qū cí qióng
tuī jǐ jí rén
néng qū néng shēn
wēi wǔ bù qū
qū dă chéng zhāo
míng yuān jiào qū
bēi gōng qū xī
gè chí jǐ jiàn
jí qū áo yá
făn qiú zhū jǐ
qū qū
wěi wěi qū qū
zhāng zhāng qū qū
bù náo bù qū
chéng jǐ chéng wù
jǐ nì jǐ jī
néng shēn néng qū
zhī bǐ zhī jǐ
qū jié rǔ mìng
shě jǐ cóng rén
shě jǐ wèi rén
xiān rén hòu jǐ
mán xīn mèi jǐ
wăng jǐ zhèng rén
xiăo jǐ dé shī
yī jǐ zhī sī
lì jǐ zhǔ yì
hài rén xiān hài jǐ
huàn nàn jiàn zhī jǐ
qū zǐ háng yín tú
zì jǐ de yuán dì
yǐ tiān xià wéi jǐ rèn
jiǔ féng zhī jǐ qiān bēi shăo
jiǔ féng zhī jǐ qiān zhōng shăo
屈己的拼音是:qū jǐ点击 图标播放屈己的发音。