木匠;工匠。
引 《左传·哀公十七年》:“公使匠久,公欲逐 石圃,未及而难作。辛巳, 石圃 因匠氏攻公。公闔门而请,弗许。”唐•韩愈 《进学解》:“夫大木为杗,细木为桷,欂櫨侏儒,椳闑扂楔,各得其宜,施以成室者,匠氏之工也。”宋•梅尧臣 《鱼琴赋》:“始其遇匠氏也,有幸不幸焉,故未得尽厥宜。”明•康海 《中山狼》第三折:“如今见俺老来不能结实,老圃剗地裡发怒,伐去俺条枚,芟落俺枝叶,又要卖俺与匠氏。”
木工、工匠。
引 唐·韩愈〈进学解〉:「夫大木为杗,细木为桷,欂栌侏儒,椳?扂楔,各得其宜,施以成室者,匠氏之工也。」明·康海《中山狼·第三折》:「伐去俺条枚,芟落俺枝叶,又要卖俺与匠氏。」
匠 [ jiàng ] 1. 有手艺的人。如 匠人。木匠。画匠。能工巧匠。2. 灵巧,巧妙。如 独具匠心。3. 具有某一方面熟练技能,但平庸板滞,缺乏独到之处。如 匠气。[更多解释]
氏 [ shì ] 1. 古代“姓”和“氏”分用。姓是总的,氏是分支,后来姓和氏不分,可以混用。2. 古代称呼帝王贵族等,后称呼名人、专家。如 神农氏。太史氏。摄氏表。氏 [ zhī ] 1. 〔阏( yān )~〕见“阏”。2. 〔月~〕见“月”。[更多解释]
dú jù jiàng xīn
bié jù jiàng xīn
shì zú
mù jiàng
xìng shì
tiě jiàng
gōng jiàng
shè shì dù
fú jǐ shì
néng gōng qiăo jiàng
jiàng xīn dú yùn
lú lú jiàng
máo máo jiàng
jiă mén jiă shì
ní shuǐ jiàng
ní wă jiàng
wú míng shì
jiào shū jiàng
shén nóng shì
suì rén shì
xiăo lú jiàng
bái shì cháng qìng jí
hóu shì zhì jiăn fă
huá shì wēn dù jì
lǐ shì qiān tóu nú
màn gōng chū qiăo jiàng
shè shì wēn dù jì
wǔ shì cí huà xiàng
fù xì shì zú gōng shè
yáng shì gān shè shí yàn
sān gè chòu pí jiàng , hé chéng yī gè zhū gě liàng
yán shì jiā xùn
zhào shì
jì shì
lǚ shì chūn qiū
jù jiàng
shǐ shì
zhào shì gū ér
liǔ shì zhuàn
yǒu yú shì
shì shì
tóng jiàng
rén shì
wă jiàng
shè shì wēn biāo
shè shì
yì shǐ shì
jiàng shī
yín jiàng
huá shì wēn biāo
lăo shì
shí jiàng
xuān yuán shì
pí jiàng
xié jiàng
xiăo lú ér jiàng
qín shì
jiàng rén
jiàng xīn
huà jiàng
匠氏的拼音是:jiàng shì点击 图标播放匠氏的发音。