糊涂;愚昧。
昏迷;迷糊。
引 宋•俞文豹 《吹剑四录》:“少聪慧,长昏懵者,十常八九。”清•唐孙华 《酬徐薲洲侍郎》诗:“偶然驻锡到敝邑,微言坐对开昏懵。”清•昭槤 《啸亭续录·考据之难》:“至 赵甌北 《簷曝杂记》,以 汤若望、南怀仁 至 乾隆 中犹存,其言直同囈语,未审老叟何以昏懵若此。”
引 清•赵翼 《簷曝杂记·三界庙》:“途次三儿 廷俊 甫周晬,忽患异证,连日昏懵,不乳不哭,医莫能愈也。”清•采蘅子 《虫鸣漫录》卷二:“子疾渐剧,昏懵中,忽作西语索逋声,努目向人。”
昏 [ hūn ] 1. 天刚黑的时候。如 黄昏。昏晓(朝夕。亦指明暗)。昏定晨省( xǐng )(人子侍奉父母的日常礼节,晚上服侍就寝,早上省视问安)。2. 暗而无光。如 昏暗。昏黑。3. 惑乱。如 昏愦。昏聩。昏庸。4. 神智不清楚或失去知觉。如 发昏。昏厥(亦称“晕厥”)。昏乱。5. 古同“婚”,婚姻。[更多解释]
懵 [ měng ] 1. 一时的心乱迷糊。2. 无知。3. 欺骗。[更多解释]
huáng hūn
hūn mí
hūn àn
hūn huáng
měng dǒng
hūn hēi
hūn yōng
hūn chén
hūn kuì
tiān hūn dì àn
lì lìng zhì hūn
hūn hūn yù shuì
tóu hūn yăn huā
hūn tóu hūn năo
tóu hūn năo zhàng
hūn hūn
měng měng
àn hūn hūn
hūn căn căn
hūn chéng chéng
hūn răn răn
hūn téng téng
hūn dèng dèng
zuì hūn hūn
hūn hūn chén chén
hūn hūn è è
hūn hūn hào hào
hūn hūn mò mò
měng měng dǒng dǒng
měng tóu měng năo
shí chī shí hūn
yǐ qí hūn hūn
yǐ qí hūn hūn , shǐ rén zhāo zhāo
cōng míng yī shì , měng dǒng piàn shí
hūn shuì
hūn dăo
fā hūn
hūn jūn
āi hūn
hūn míng
hūn zhuó
hūn tiān hēi dì
chén hūn
hūn luàn
tóu hūn
měng jìn er
hūn huā
hūn lǐ
hūn zhǔ
hūn jué
shén hūn
hūn sǐ
hūn xuàn
hūn mèi
měng lǐ měng dǒng
qún hūn
hūn tóu zhuăn xiàng
昏懵的拼音是:hūn měng点击 图标播放昏懵的发音。