儿女。
引 《敦煌变文集·父母恩重经变文》:“女男得病阿娘忧。”《敦煌变文集·父母恩重经变文》:“直待女男安健了。”蒋礼鸿 通释:“女男,就是儿女。”
儿女。也作「男女」。
引 《敦煌变文集新书·卷二·父母恩重经讲经文》:「女男得病阿娘忧,未教终须血泪流。」
女 [ nǚ ] 1. 女性,与“男”相对。古代以未婚的为“女”,已婚的为“妇”。现通称“妇女”如 女人。女士。女流(含轻蔑意)。少( shào )女。2. 以女儿作为人的妻(旧读nǜ)。3. 星名,二十八宿之一。亦称“婺女”、“须女”。女 [ rǔ ] 1. 古同“汝”,你。[更多解释]
男 [ nán ] 1. 阳性的人。如 男性。男人。男孩。男女平等。2. 儿子。如 长( zhǎng )男。3. 封建制度五等爵位的第五等。如 男爵。[更多解释]
fù nǚ
nǚ zǐ
nǚ ér
nán zǐ
nǚ rén
nǚ shì
nán nǚ
nǚ xìng
zǐ nǚ
ér nǚ
shào nǚ
nán rén
nán xìng
nǚ gōng
nǚ shēng
nǚ xù
guī nǚ
jì nǚ
nán shēng
měi nǚ
nǚ láng
nǚ shén
nǚ wáng
sūn nǚ
zhí nǚ
nǚ pú
nǚ jiàng
nán shì
xiān nǚ
chǔ nǚ
nán nǚ lăo shào
nán nán nǚ nǚ
shēng ér yù nǚ
ér nǚ qíng cháng
niú láng zhī nǚ
tiān nǚ sàn huā
shàn nán xìn nǚ
hóng nán lǜ nǚ
jīn tóng yù nǚ
nán zūn nǚ bēi
nán dào nǚ chāng
ér nǚ qìng jiā
tuō ér dài nǚ
láng cái nǚ mào
jiāo jiāo nǚ
pàn pàn nǚ
nǚ zǐ zǐ
dà nán dà nǚ
tóng nán tóng nǚ
méi nán méi nǚ
pō nán pō nǚ
shàn nán shàn nǚ
xiān tóng xiān nǚ
ér huā nǚ huā
qiàn nǚ lí hún
nǚ hái ér
nán hái ér
nán péng yǒu
nán zǐ hàn
nǚ zhǔ rén
女男的拼音是:nǚ nán点击 图标播放女男的发音。