亦作“绣女”。
从事刺绣的妇女。
泛指少女。
指封建时代备选为妃嫔宫女的少女。
亦作“綉女”。
引 宋•郭若虚 《图画见闻志·周文矩》:“有贵戚游春、擣衣、熨帛、绣女等图传於世。”
引 《醒世姻缘传》第二三回:“秀才们抱了几本书,就如绣女一般,除了学裡见见县官,多有整世不进县门去的。”
指封建时代备选为妃嫔宫女的少女。参见“秀女”。
引 明•冯梦龙 《智囊补·明智·大水》:“天啟 初, 吴中 讹言中官来采绣女,民间若狂,一时婚嫁殆尽。”《初刻拍案惊奇》卷十:“传説道:‘十个绣女要一个寡妇押送。’赶得那七老八十的,都起身嫁人去了。”明•无名氏 《云间杂志》卷中:“隆庆 二年,讹传京中点綉女,一时男女尽皆配合,不论长幼良贱。”
绣 [ xiù ] 1. 用丝线等在绸和布上缀成花纹或文字。如 绣字。绣花。刺绣。2. 绣成的物品。如 粤绣。苏绣。湘绣。锦绣山河。锦心绣口(形容文思、词藻都优美、华丽)。[更多解释]
女 [ nǚ ] 1. 女性,与“男”相对。古代以未婚的为“女”,已婚的为“妇”。现通称“妇女”如 女人。女士。女流(含轻蔑意)。少( shào )女。2. 以女儿作为人的妻(旧读nǜ)。3. 星名,二十八宿之一。亦称“婺女”、“须女”。女 [ rǔ ] 1. 古同“汝”,你。[更多解释]
fù nǚ
nǚ zǐ
nǚ ér
nǚ rén
nǚ shì
nán nǚ
nǚ xìng
zǐ nǚ
ér nǚ
shào nǚ
nǚ gōng
nǚ shēng
nǚ xù
guī nǚ
jì nǚ
měi nǚ
nǚ láng
nǚ shén
nǚ wáng
sūn nǚ
zhí nǚ
nǚ pú
nǚ jiàng
xiān nǚ
xiù huā
jǐn xiù
chǔ nǚ
nán nǚ lăo shào
nán nán nǚ nǚ
shēng ér yù nǚ
ér nǚ qíng cháng
niú láng zhī nǚ
tiān nǚ sàn huā
shàn nán xìn nǚ
hóng nán lǜ nǚ
jīn tóng yù nǚ
nán zūn nǚ bēi
nán dào nǚ chāng
ér nǚ qìng jiā
tuō ér dài nǚ
láng cái nǚ mào
jǐn xiù qián chéng
huā quán xiù tuǐ
xiù huā zhěn tóu
jiāo jiāo nǚ
pàn pàn nǚ
nǚ zǐ zǐ
dà nán dà nǚ
tóng nán tóng nǚ
méi nán méi nǚ
pō nán pō nǚ
shàn nán shàn nǚ
xiān tóng xiān nǚ
ér huā nǚ huā
qiàn nǚ lí hún
yì xiù zhòu xíng
bái rì yī xiù
nǚ hái ér
nǚ zhǔ rén
nǚ péng yǒu
绣女的拼音是:xiù nǚ点击 图标播放绣女的发音。