古代天子和诸侯所属的众高级官员。
古代君上对众多臣下的称呼。
诸多年少长者。
引 《左传·昭公元年》:“若野赐之,是委君貺於草莽也,是寡大夫不得列於诸卿也。”《韩非子·内储说下》:“公不听,居三月,诸卿作难,遂杀 厉公 而分其地。”
引 《后汉书·马武传》:“帝后与功臣诸侯讌语,从容言曰:‘诸卿不遭际会,自度爵禄何所至乎?’”
引 《史记·魏其武安侯列传》“蚡 为诸郎” 裴駰 集解引 晋•徐广 曰:“一云‘诸卿’。时人相号长老老者为‘诸公’,年少者为‘诸卿’,如今人相号为‘士大夫’也。”
诸 [ zhū ] 1. 众,许多。如 诸位。诸君。诸侯。2. “之于”或“之乎”的合音。如 投诸渤海之尾。3. 犹“之”:“能事~乎?”。4. 犹“于”:“宋人事资章甫适~越”。5. 语助,无实在意义:“日居月~,照临下土”。6. 姓。[更多解释]
卿 [ qīng ] 1. 古代高级官名。如 三公九卿。卿相。2. 古代对人敬称,如称荀子为“荀卿”。3. 自中国唐代开始,君主称臣民。4. 古代上级称下级、长辈称晚辈。5. 古代夫妻互称。如 卿卿。卿卿我我(形容男女间非常亲昵)。6. 姓。[更多解释]
zhū hóu
zhū duō
zhū rú cǐ lèi
zhū rú
zhū wèi
zhū jūn
qīng qīng
fù zhū dōng liú
qīng qīng wǒ wǒ
zhū zǐ băi jiā
zhì zhū gāo gé
făn qiú zhū jǐ
gǔn gǔn zhū gōng
lián wǒ lián qīng
guó wù qīng
zhū gě liàng
shì hòu zhū gě liàng
bào rèn shăo qīng shū
sān qǐng zhū gě liàng
lǐ shī ér qiú zhū yě
gōng cán qīng , qīng cán cháng
sǐ zhū gé néng zǒu shēng zhòng dá
sān gè chòu pí jiàng , hé chéng yī gè zhū gě liàng
guān hàn qīng
jiǔ qīng
qīng jiā
zhū xià
zhū xiāng
xún qīng
zhū gě
gōng qīng
zhū rén
zhū tiān
zhū fù
zhū yǒu
zhū shì
zhū mán
fù zhū
sù zhū
qīng shǔ
zhū wáng
zhū sī
zhū gōng
zhū jiā
dà qīng
zhū shēng
qí zhū
zhū zǐ
zhū sè
zhū bān
zhū zuò
shăo qīng
xiān qīng
zhū bái
zhū bēn
zhū bǐ
zhū biān
zhū biăo
zhū bù
zhū cáo
诸卿的拼音是:zhū qīng点击 图标播放诸卿的发音。