方言。口气;口风。
引 梁斌 《红旗谱》十三:“听旅长的话口儿,不久我就要下连当连长了。”杨朔 《三千里江山》第二段:“姚长庚 素来心细,从话口里,已经明白几分。”
话 [ huà ] 1. 说出来的能表达思想感情的声音,亦指把这种声音记录下来的文字。如 说话。会话。对话。情话。话题。2. 说,谈论。如 话别。话旧。话柄(话把儿,别人谈笑的资料)。茶话会。[更多解释]
口 [ kǒu ] 1. 人和动物吃东西和发声的器官(亦称“嘴”)如 口腔。口才。口齿。口若悬河。2. 容器通外面的地方。如 瓶子口。3. 出入通过的地方。如 门口。港口。4. 特指中国长城的某些关口(多用作地名)如 古北口。喜峰口。5. 破裂的地方。如 口子。[更多解释]
diàn huà
rén kǒu
chū kǒu
tán huà
mén kǒu
huà tí
chuāng kǒu
jìn kǒu
kǒu hào
kǒu qì
găng kǒu
kǒu dài
kǒu mì fù jiàn
huà jù
hù kǒu
xiào huà
kǒu àn
huà yǔ
jiè kǒu
shén huà
hăi kǒu
quē kǒu
tóng huà
lù kǒu
huà tǒng
shāng kǒu
shí huà
kǒu wěn
xīn fú kǒu fú
shēng kǒu
xiōng kǒu
jiē kǒu
huà yīn
kǒu yīn
guān kǒu
kǒu qiāng
hăo huà
jiă huà
kǒu zhào
kǒu zǐ
wèi kǒu
rù kǒu
kǒu jìng
bái huà
kǒu wèi
kǒu liáng
hé kǒu
kǒu yǔ
kǒu ruò xuán hé
dù kǒu
qiāng kǒu
kǒu shuǐ
lăo huà
huà tóu
shān kǒu
jiăng huà
shuō huà
duì huà
kāi kǒu
duì kǒu
话口的拼音是:huà kǒu点击 图标播放话口的发音。