古代讲经,先唱经文,而后讲说,谓之“讲唱”。亦泛指讲经说法。
引 《魏书·儒林传·刘献之》:“吾贵 每一讲唱,门徒千数,其行业可称者寡。”唐•道宣 《续高僧传·义解十一·灵睿》:“睿 自此后,周流讲唱,传化不絶。”宋•赞宁 等《宋高僧传·义解二·宗哲》:“后固讲唱,厥义日新,时谓之为‘法江’。”
讲 [ jiǎng ] 1. 说,谈。如 讲话。讲叙。2. 把事情和道理说出来。如 讲说。讲学。讲武。讲演。讲义。讲师。讲坛。3. 注重某一方面,并设法使它实现。如 讲求。讲团结。4. 和解:“而秦未与魏~也”。5. 商量,商议。如 讲价儿。讲条件。[更多解释]
唱 [ chàng ] 1. 依照乐(yuè ㄩㄝˋ)律发声。如 唱歌。唱腔。唱段。唱功。唱和(hé ㄏㄜˊ)。歌唱。2. 高呼,大声叫。如 唱名。唱收。3. 歌曲。如 唱个唱儿。4. 古同“倡”,倡导。5. 姓。[更多解释]
yăn jiăng
jiăng zuò
jiăng tái
chàng piān
chàng qiāng
jiăng huà
jiăng jiū
jiăng shù
gē chàng
chàng gē
yăn chàng
xuān jiăng
jiăng jiě
jiăng kè
hé chàng
jiăng shòu
jiăng qiú
jiăng yăn
jiăng xué
chàng xì
jiăng lǐ
dú chàng
tīng jiăng
chàng gāo diào
chàng făn diào
wǔ jiăng sì měi
yī chàng yī hè
chàng duì tái xì
fū chàng fù suí
yī chàng băi hé
chàng chàng liē liē
yī chuī yī chàng
sān zhù sān chàng
jiăng xìn xiū mù
mán bù jiăng lǐ
qiăn zhēn dī chàng
jiăng táng
gē chàng jiā
yăn chàng huì
dà hé chàng
chàng zhǔ jué
duì jiăng jī
èr chóng chàng
jiăng jiāo qíng
biăo yăn chàng
chàng shī bān
chàng hóng liăn
diàn chàng jī
chàng bái liăn
jiăng jià qián
chàng shuāng huáng
chuī lā tán chàng
chàng dú jiăo xì
huáng hé dà hé chàng
wú bàn zòu hé chàng
xiăo căo zài gē chàng
jiăng tán shè huì zhǔ yì
dào shí shān shàng chàng shí gē
qiān rén chàng , wàn rén hé
wǔ jiăng sì měi sān rè ài
讲唱的拼音是:jiăng chàng点击 图标播放讲唱的发音。