山顶。额头。
山顶。
引 元•吴景奎 《晚霁》诗:“烟抹林腰横束素,日廻山额半涂黄。”
额头。
引 唐•杨炯 《遂州长江县先圣孔子庙堂碑》:“至於月衡月準,山额山庭,偘偘星文,堂堂日角,莫不向之如在,疑游北上之山,望之儼然,似瞩东流之水。”唐•温庭筠 《菩萨蛮》词:“蕊黄无限当山额,宿妆隐笑纱窗隔。”
山 [ shān ] 1. 地面形成的高耸的部分。如 土山。山崖。山峦。山川。山路。山头。山明水秀。山雨欲来风满楼(喻冲突或战争爆发之前的紧张气氛)。2. 形状像山的。如 山墙(人字形房屋两侧的墙壁。亦称“房山”)。3. 形容大声。如 山响。山呼万岁。4. 姓。[更多解释]
额 [ é ] 1. 人脸头发以下、眉毛以上的部分,或某些动物头部大致与此相当的部位(俗称“脑门子”)如 额头。额角( jiǎo )。2. 牌匾。如 门额。匾额。3. 规定数量。如 额数。额外。定额。余额。超额。空额。[更多解释]
yī shān bàng shuǐ
shān dōng
pái shān dăo hăi
shān qū
shān xī
zǒng é
jīn é
shān shuǐ
fèn é
shù é
shān pō
dēng shān
gāo shān
yú é
shān cūn
jiāng shān
kuàng shān
shān dì
shān chuān
shān lù
shān dǐng
dìng é
qīng shān
shān tóu
míng é
zú é
é tóu
tài shān
pèi é
huǒ shān
shān gǔ
shān lín
xuě shān
xiàn é
shān gōu
shēn shān
é dù
shān yáng
shān mài
shān fēng
shān bēng dì liè
chā é
shān hé
shān zhài
shān chéng
shān dòng
shān zhuāng
shān xiāng
shān gē
shān kǒu
gāo shān yăng zhǐ
shān qīng shuǐ xiù
chū shān
rì bó xī shān
shān qióng shuǐ jìn
kāi shān
jù é
chāo é
gāo é
é wài
山额的拼音是:shān é点击 图标播放山额的发音。