犹僭奢。
引 汉•桓宽 《盐铁论·授时》:“故民饶则僭侈,富则骄奢,坐而委蛇,起而为非,未见其仁也。”《南史·荀伯玉传》:“时 武帝 在东宫,自以年长,与 高帝 同创大业,朝事大小悉皆专断,多违制度,左右 张景真 偏见任遇,又多僭侈。”《资治通鉴·晋惠帝永兴元年》:“太弟 颖 僭侈日甚,嬖倖用事,大失众望。”严复 《论中国教化之退》:“其富也,僭侈逾度,国家听之;其贫也,转乎沟洫,国家亦听之。”
僭 [ jiàn ] 1. 超越本分,古代指地位在下的冒用在上的名义或礼仪、器物。如 僭越。僭妄。僭伪(封建王朝称割据对立的王朝)。僭盗。[更多解释]
侈 [ chǐ ] 1. 浪费,用财物过度。如 侈糜。奢侈。穷奢极侈。2. 夸大。如 侈谈。3. 邪行:“放辟邪~”。[更多解释]
shē chǐ
chǐ chǐ
chǐ chǐ bù xiū
shē chǐ pǐn
háo chǐ
jiàn wěi
chǐ duō
guī chǐ
huá chǐ
mí chǐ
chǐ tán
guì chǐ
jì chǐ
guăng chǐ
jiàn jū
qióng shē jí chǐ
chǐ mèi
jiàn xiāo
chǐ mí
jiàn yuè
jiàn jūn
jiàn hào
yín chǐ
jiàn răng
chǐ kǒu
hào chǐ
xiōng chǐ
tài chǐ
chǐ tài
qióng chǐ
zòng chǐ
chǐ zòng
chǐ xuàn
jiàn wáng
sì chǐ
rǒng jiàn
chǐ xīn
líng jiàn
lì chǐ
fú chǐ
chǐ jīn
hóng chǐ
fēng chǐ
diāo chǐ
chǐ ào
chǐ bó
chǐ cí
chǐ cháng
chǐ cóng
chǐ dà
chǐ dòu
chǐ duān
chǐ fèi
chǐ fēng
僭侈的拼音是:jiàn chǐ点击 图标播放僭侈的发音。