姜科。多年生常绿草本。其根、种子和花均可供药用。术的别名。参阅《尔雅·释草》宋·邢昺疏、明·李时珍《本草纲目·草一·术》。杜若的别名。参阅明·李时珍《本草纲目·草三·杜若》。
姜科。多年生常绿草本。其根、种子和花均可供药用。
引 晋•嵇含 《南方草木状·山姜花》:“山薑花,茎叶即薑也。根不堪食。於叶间吐花,作穗如麦粒,软红色。煎服之,治冷气甚效。”宋•苏轼 《地黄》诗:“崖蜜助甘冷,山薑发芳辛。”明•李时珍 《本草纲目·草三·山薑》:“山薑生南方,叶似薑,花赤色甚辛,子似草豆蔻,根如杜若及高良薑,今人以其子伪充草豆蔻,然其气甚猛烈。”
术的别名。参阅《尔雅·释草》 宋•邢昺 疏、 明•李时珍 《本草纲目·草一·术》。
杜若的别名。参阅 明•李时珍 《本草纲目·草三·杜若》。
山 [ shān ] 1. 地面形成的高耸的部分。如 土山。山崖。山峦。山川。山路。山头。山明水秀。山雨欲来风满楼(喻冲突或战争爆发之前的紧张气氛)。2. 形状像山的。如 山墙(人字形房屋两侧的墙壁。亦称“房山”)。3. 形容大声。如 山响。山呼万岁。4. 姓。[更多解释]
姜 [ jiāng ] 1. 多年生草本植物,地下茎黄色,味辣,可供调味用,亦可入药。如 生姜。姜汤。2. 姓。[更多解释]
yī shān bàng shuǐ
shān dōng
pái shān dăo hăi
shān qū
shān xī
shān shuǐ
shān pō
dēng shān
gāo shān
shān cūn
jiāng shān
kuàng shān
shān dì
shān chuān
shān lù
shān dǐng
qīng shān
shān tóu
tài shān
huǒ shān
shān gǔ
shān lín
xuě shān
shān gōu
shēn shān
shān yáng
shān mài
shān fēng
shān bēng dì liè
shān hé
shān zhài
shān chéng
shān dòng
shān zhuāng
shān xiāng
shān gē
shān kǒu
gāo shān yăng zhǐ
shān qīng shuǐ xiù
chū shān
rì bó xī shān
shān qióng shuǐ jìn
kāi shān
rén shān rén hăi
kāi mén jiàn shān
màn shān biàn yě
qiān shān wàn shuǐ
yú gōng yí shān
wàn shuǐ qiān shān
qì zhuàng shān hé
gāo shān liú shuǐ
zhōng shān láng
fān shān yuè lǐng
chóng shān jùn lǐng
dōng shān zài qǐ
shān zhēn hăi wèi
bá shān shè shuǐ
yóu shān wán shuǐ
míng shān dà chuān
wén shān huì hăi
山姜的拼音是:shān jiāng点击 图标播放山姜的发音。