古时泛称域外来华的僧侣。
古时泛称域外来 华 的僧侣。
引 《法苑珠林》卷五一:“夜中,有人见梵僧百餘,绕塔行道。”宋•朱弁 《曲洧旧闻》卷八:“吾尝梦梵僧告予曰:‘世且乱, 定光佛 再出世,子有难,能日诵千声,可以免矣。’”《元史·世祖纪一》:“以梵僧 八合思八 为帝师,授以玉印,统释教。”明•王鏊 《震泽长语·音律》:“今梵僧咒雨则雨应,咒龙则龙见。华僧虽学其声,而无验者。”
梵 [ fàn ] 1. 关于古代印度的。如 梵语(印度古代的一种语言)。梵文(印度古代的文字)。[更多解释]
僧 [ sēng ] 1. 佛教指出家修行的人,梵语“僧伽”的简称。如 僧侣。僧尼。僧人。僧众。僧俗。高僧。[更多解释]
sēng duō zhōu shăo
fàn fàn
bù sēng bù sú
kǔ xíng sēng
sēng lái kàn fó miàn
bìng sēng quàn huàn sēng
xíng jiăo tóu tuó sēng
bù niàn sēng miàn yě niàn fó miàn
fàn yǔ
hú sēng
táng sēng
sēng dào
sēng sì
fàn shū
xíng jiăo sēng
sēng rén
sēng ní
kè sēng
fàn wén
sēng jiā
sēng shè
sēng lǚ
gāo sēng
fān sēng
yī sēng
shā sēng
fàn tiān
shì fàn
xiăo sēng
sēng fáng
sēng tú
sēng bīng
xī sēng
fàn dì gāng
ní sēng
sēng zhòng
fàn yă líng
nà sēng
zhāi sēng
niú sēng rú
fàn sēng
fàn yán
sēng jiā bǐ
fàn chà
sēng gé lín qìn
lăo sēng
sēng guān
lǜ sēng
sēng jiā xiàng
sēng tà
míng sēng
zhōu fàn sēng
zàn fàn
yín sēng
zhāng sēng yáo
xiān fàn
wǔ fàn
sēng tuó
jiăng sēng
梵僧的拼音是:fàn sēng点击 图标播放梵僧的发音。