形容事务繁冗,不得空闲。急匆匆的样子。
形容事务繁冗,不得空闲。
引 汉•王充 《论衡·书解》:“使著作之人,总众事之凡,典国境之职,汲汲忙忙,或﹝何﹞暇著作!”唐•高骈 《遣兴》诗:“浮世忙忙蚁子羣,莫嗔头上雪纷纷。”《水浒传》第九九回:“其中人民,也是在那里忙忙的营干,见了洒家,都只是笑。”
急匆匆的样子。
引 元•郑廷玉 《后庭花》第二折:“他两个忙忙如丧家之狗,急急似漏网之鱼。”《初刻拍案惊奇》卷二九:“妈妈听见阁前嚷得慌,也恐怕女儿短见,忙忙催下了阁。”王愿坚 《三张纸条》:“我们都被他这突然的动作弄得胡里胡涂,接过洋锹,忙忙地跟在他后面走着。”
急迫的样子。
引 《三国演义·第一四回》:「傕、汜望西逃命,忙忙似丧家之狗;自知无处容身,只得往山中落草去了。」《红楼梦·第三二回》:「忽见一个老婆子忙忙走来,说道:『这是那里说起!金钏儿姑娘好好的投井死了。』」
忙 [ máng ] 1. 事情多,没空闲。如 忙乱。忙活。忙碌。手忙脚乱。2. 急迫,急速地做。如 忙于(忙着做某方面的事情)。不慌不忙。3. 旧时田赋分期征收称“分忙”,有“上~”、“下~”之称。[更多解释]
bāng máng
máng lù
huāng máng
shǒu máng jiăo luàn
lián máng
jí máng
găn máng
fán máng
cōng máng
máng luàn
dà máng
bāng dào máng
wú shì máng
máng lǐ tōu xián
máng máng
jí máng máng
máng lù lù
máng dāo dao
máng jié jié
máng qiè qiè
jí jí máng máng
máng máng lù lù
máng máng dié dié
bù huāng bù máng
bù máng bù bào
cù jí cù máng
cù máng cù jí
máng shǒu máng jiăo
máng shàng jiā máng
máng bù dié
huái huā huáng , jǔ zǐ máng
máng yú
zháo máng
dà máng jì jié
băi máng
nóng máng
máng huó
máng hū
bēn máng
xiā máng
máng rén
máng yīn
máng bìng
jǐn máng
máng cù
máng hé
máng gōng
máng dao
máng huǒ
máng jí
máng jié
máng jù
máng láng
máng pò
máng rán
máng rè
máng rǒng
máng shēn
máng yuè
máng xiáng
忙忙的拼音是:máng máng点击 图标播放忙忙的发音。