怨恨。
英 hatred; anger;
愤恨;怨恨。 《史记·外戚世家》:“景帝 怒曰:‘是而所宜言邪!’遂案诛大行,而废太子为 临江王。
引 栗姬 愈恚恨,不得见,以忧死。” 《后汉书·郑众传》:“众 因上言:‘臣前奏使不为 匈奴 拜,单于恚恨,故遣兵围臣。’”宋•周密 《癸辛杂识后集·韩平原之败》:“时先妣母谩以数券得一包,则皆妇人弊鞋也。方恚恨以为无用,欲弃之,疑其颇重,则内藏大北珠二十粒。” 杨沫 《青春之歌》第一部第二一章:“一种依恋的情感混搅在一种正义的恚恨的情绪中。”
愤恨、怨恨。
引 《史记·卷四九·外戚世家》:「栗姬愈恚恨,不得见,以忧死。」
恚 [ huì ] 1. 恨,怒。如 恚恨。恚怒。恚望。恚愤。怒恚。[更多解释]
恨 [ hèn ] 1. 怨,仇视。如 怨恨。愤恨。仇恨。痛恨。2. 为做不到或做不好而内心不安。如 恨事。悔恨。遗恨。抱恨终天。[更多解释]
chóu hèn
xiāng jiàn hèn wăn
yuàn hèn
tòng hèn
huǐ hèn
zēng hèn
fèn hèn
kě hèn
shēn chóu dà hèn
bào hèn zhōng tiān
hèn hèn
năo hèn hèn
qì hèn hèn
xiōng hèn hèn
cǐ hèn mián mián
yǐn hèn tūn shēng
hèn bù dé
hèn zhī rù gǔ
hèn tiě bù chéng gāng
yī shī zú chéng qiān gǔ hèn
jì hèn
yuān hèn
kǔ hèn
chàng hèn
yí hèn
cháng hèn gē
hàn hèn
xī hèn
kè gǔ chóu hèn
qiè chǐ tòng hèn
hèn rù gǔ suí
huái hèn
zhāng hèn shuǐ
hèn bù néng
yǐn hèn
hèn fù
bào hèn
rú hèn
xián hèn
shā chuāng hèn
dù hèn
hán hèn
jí hèn
năo hèn
xiè hèn
jiě hèn
hèn shì
yàn hèn
xuě hèn
bào chóu xuě hèn
cháng hèn
lí hèn tiān
jī hèn
bié hèn
xīn chóu jiù hèn
恚恨的拼音是:huì hèn点击 图标播放恚恨的发音。