军中仪仗。用以称主帅。
引 《旧唐书·郑从谠传》:“然多难图勋,是僕射立功立事之时也。所恨受命守藩,不敢辱命,无以仰陪戎棨。”
戎 [ róng ] 1. 古代兵器的总称。2. 军队,军事。如 兵戎。投笔从戎(指文人从军)。戎装。戎马。3. 古代称兵车。如 御戎。4. 大。如 戎功。5. 称(方言,音如“农”):“~有良翰”。6. 中国古代称西部民族。如 西戎。戎狄。7. 姓。[更多解释]
棨 [ qǐ ] 1. 古代用木头做的一种通行证,略似戟形。如 棨信。2. 古代官吏出行的一种仪仗,木制,形状似戟。如 棨戟。[更多解释]
tóu bǐ cóng róng
bīng róng xiāng jiàn
róng mă kǒng zǒng
róng róng
xī róng
róng zhuāng
nǚ róng
róng jī
róng yī
róng mă
lǐ róng
róng dí
lín róng
cóng róng
yuán róng
cù róng
féng róng
zuăn róng
róng shì kǒng zǒng
róng zhěn
róng suǒ
róng chē
róng xuān
sǒng róng
bīng róng
róng bèi
róng bǐng
róng bīng
róng cān
róng chén
róng chăng
róng chǒu
róng chǔ
róng fān
róng fù
róng fú
róng gē
róng gōng
róng guān
róng hàn
róng háng
róng hào
róng huá
róng huī
róng huāng
róng jì
róng jí
róng jiă
róng jiàn
róng jiāng
róng jié
róng jiè
戎棨的拼音是:róng qǐ点击 图标播放戎棨的发音。