臣子;臣下。
英 official in feudal times;
臣下,臣子。
引 《左传·僖公十五年》:“陷君于败,败而不死,又使失刑,非人臣也。”《孟子·尽心上》:“贤者之为人臣也,其君不贤,则固可放与?”《新唐书·唐休璟传》:“易之 兄弟恩宠过幸,数入禁閫,非人臣所宜,愿加防察。”郭沫若 《南冠草》第五幕:“你身受国家的重恩,位极人臣。”
臣子。
引 《荀子·王霸》:「人主不公,人臣不忠也。」《三国演义·第六八回》:「大王位极人臣,何不退步,跟贫道往峨嵋山中修行?」
人 [ rén ] 1. 由类人猿进化而成的能制造和使用工具进行劳动、并能运用语言进行交际的动物。如 人类。2. 别人,他人:“~为刀俎,我为鱼肉”。待~热诚。3. 人的品质、性情、名誉。如 丢人,文如其人。[更多解释]
臣 [ chén ] 1. 君主时代的官吏,有时亦包括百姓。如 臣僚。臣子。臣服。君臣。2. 官吏对君主的自称:“王必无人,~愿奉璧往使。”3. 古人谦称自己。4. 古代指男性奴隶。如 臣仆。臣虏。[更多解释]
rén mén
rén mín
gè rén
rén lèi
bēi tiān mǐn rén
rén yuán
rén wù
gōng rén
lăo rén
rén cái
rén shēng
qìn rén xīn pí
rén kǒu
bìng rén
fū rén
kè rén
dí rén
rén shì
nǚ rén
rén shù
shī rén
zhǔ rén
wàn rén kōng xiàng
rén qún
rén dà
jūn rén
rén gé
rén xīn
rén quán
rén tǐ
rén lì
dà rén
dà chén
yǐn rén rù shèng
yòng rén
huá rén
rén jiā
sī rén
rén wén
jiā rén
rén jiān
qīn rén
míng rén
fă rén
xíng rén
rén mă
shāng rén
gǔ rén
shì rén
rén shēn
chéng rén
guó rén
rén xìng
xīn rén
wén rén
ài rén
fù rén
rén xuăn
nán rén
人臣的拼音是:rén chén点击 图标播放人臣的发音。