指公卿一类高官。
引 明•沉德符 《野获编·士人·徐文长》:“﹝ 徐文长 ﹞疑其继室有外遇,无故杀之,论死,繫狱者数年,亦赖 张阳和 及诸卿衮力得出。”
卿 [ qīng ] 1. 古代高级官名。如 三公九卿。卿相。2. 古代对人敬称,如称荀子为“荀卿”。3. 自中国唐代开始,君主称臣民。4. 古代上级称下级、长辈称晚辈。5. 古代夫妻互称。如 卿卿。卿卿我我(形容男女间非常亲昵)。6. 姓。[更多解释]
衮 [ gǔn ] 1. 古代君王等的礼服。如 衮服。衮衣。衮冕。华衮(色彩绚丽的官服)。[更多解释]
qīng qīng
qīng qīng wǒ wǒ
gǔn gǔn
gǔn gǔn zhū gōng
lián wǒ lián qīng
guó wù qīng
bào rèn shăo qīng shū
gōng cán qīng , qīng cán cháng
guān hàn qīng
jiǔ qīng
qīng jiā
xún qīng
gōng qīng
qīng shǔ
dà qīng
shăo qīng
xiān qīng
shàng qīng
yán zhēn qīng
liú cháng qīng
míng qīng
gǔn yī
qīng èr
qīng yún
qīng ăi
qīng dài fū
ài qīng
xuàn qīng
xuán gǔn
qìng qīng
yà qīng
sū qīng
jiǒng qīng
liè qīng
qīng xiàng
gǔn biàn
gǔn cháng
gǔn dāo
gǔn dié
gǔn fú
gǔn fǔ
gǔn huá
gǔn liăn
gǔn lóng
gǔn miăn
gǔn mìng
gǔn páo
gǔn qiú
gǔn què
gǔn rán
gǔn shī
gǔn sī
gǔn xì
gǔn xiù
gǔn yuè
gǔn zhāng
gǔn zăo
卿衮的拼音是:qīng gǔn点击 图标播放卿衮的发音。