宋代说唱文学之一。宋时说话人有小说、说经、讲史书、合生四家。合生中有以说诨话为名的,叫唱诨。
宋•代说唱文学之一。 宋•时说话人有小说、说经、讲史书、合生四家。合生中有以说诨话为名的,叫唱诨。参阅 宋•孟元老 《东京梦华录·京瓦伎艺》、 宋•周密 《武林旧事·诸色伎艺人》。
引 明•陶宗仪 《辍耕录·院本名目》:“唐•有传奇; 宋•有戏曲、唱諢、词説; 金 有院本、杂剧、诸宫调。”
唱 [ chàng ] 1. 依照乐(yuè ㄩㄝˋ)律发声。如 唱歌。唱腔。唱段。唱功。唱和(hé ㄏㄜˊ)。歌唱。2. 高呼,大声叫。如 唱名。唱收。3. 歌曲。如 唱个唱儿。4. 古同“倡”,倡导。5. 姓。[更多解释]
诨 [ hùn ] 1. 开玩笑,诙谐可笑的话。如 诨话。诨名(外号)。诨号。2. 专以打诨逗趣的人:“思明爱优~,寝食常在侧”。[更多解释]
chàng piān
chàng qiāng
gē chàng
chàng gē
yăn chàng
hé chàng
chàng xì
dú chàng
chàng gāo diào
chàng făn diào
yī chàng yī hè
chàng duì tái xì
chā kē dă hùn
fū chàng fù suí
yī chàng băi hé
chàng chàng liē liē
yī chuī yī chàng
sān zhù sān chàng
qiăn zhēn dī chàng
gē chàng jiā
yăn chàng huì
dà hé chàng
chàng zhǔ jué
èr chóng chàng
biăo yăn chàng
chàng shī bān
chàng hóng liăn
diàn chàng jī
chàng bái liăn
chàng shuāng huáng
chuī lā tán chàng
chàng dú jiăo xì
huáng hé dà hé chàng
wú bàn zòu hé chàng
xiăo căo zài gē chàng
dào shí shān shàng chàng shí gē
qiān rén chàng , wàn rén hé
shuō de bǐ chàng de hái hăo tīng
dào nă zuò shān lǐ chàng něi gè gē
chàng běn
lǐng chàng
chàng cí
chuán chàng
chuī chàng
chàng shēng
yín chàng
chàng chóu
shuō chàng
chóu chàng
duì chàng
tán chàng
chàng duàn
qīng chàng
zhàn chàng
mài chàng
jué chàng
chóng chàng
jiă chàng
chàng hè
bàn chàng
唱诨的拼音是:chàng hùn点击 图标播放唱诨的发音。