轰响;很大的喧哗声。
引 宋•欧阳修 《栾城遇风》诗:“电鞭时砉划,雷轴遂喧轰。”清•赵执信 《甿入城行》:“但闻坐处已惊魂,何事喧轰来向村?”
喧 [ xuān ] 1. 大声说话,声音杂乱。如 喧哗。喧闹。喧嚷。喧腾。喧嚣。喧宾夺主。[更多解释]
轰 [ hōng ] 1. 形容大的声响。如 轰轰。轰响。轰鸣。轰动。2. 用大炮或炸弹破坏。如 轰击。轰炸。炮轰。3. 驱逐,赶走。如 轰走。轰出去。[更多解释]
xuān nào
hōng zhà
hōng dòng
xuān huá
hōng míng
luó gǔ xuān tiān
xuān xiāo
xuān tiān
xuān răng
hōng hōng liè liè
hōng rán
hài hōng
hōng hōng
hōng gé
hōng kēng
hōng huáng
hōng yǐn
pēng hōng
hōng lóng lóng
hōng hōng qiāng qiāng
hōng hōng yǐn yǐn
hōng hōng tián tián
kuáng hōng làn zhà
xuān bīn duó zhǔ
wǔ léi hōng dǐng
xuān xuān
liè hōng hōng
luàn hōng hōng
nào hōng hōng
nù hōng hōng
liè liè hōng hōng
hōng lóng hōng lóng
dà hōng dà wēng
hōng zhà jī
hăi jūn hōng zhà jī
léi hōng jiàn fú bēi
hōng jī
hōng lóng
hōng xiăng
hōng găn
hōng dòng yī shí
xuān hū
hōng tiān
xuān hǒng
xuān răo
xuān zá
huá xuān
hōng chuán
hōng dă
hōng dì
hōng dǒu
hōng dǔ
hōng fā
hōng guò
hōng jià
hōng huī
喧轰的拼音是:xuān hōng点击 图标播放喧轰的发音。