指负有诗名而年事较高者。后亦为对诗人的尊称。
引 唐•韩愈 《雪后寄崔二十六丞公》诗:“诗翁憔悴斸荒棘,清玉刻佩联玦环。”金•元好问 《山邨风雨扇头》诗:“总为诗翁发兴新,直教画笔亦通神。”《二十年目睹之怪现状》第九回:“那一班斗方名士,结识了两个报馆主笔,天天弄些诗去登报,要借此博个诗翁的名色。”《花城》1981年第3期:“而她的白发诗翁 李老怪 已经端坐在窑洞门口的小板凳上。”
对于诗人的尊称。
引 宋·苏轼〈金山寺与柳子玉饮大醉卧宝觉禅榻夜分方醒书其壁〉诗:「诗翁气雄拔,禅老语清软。」
诗 [ shī ] 1. 文学体裁的一种,通过有节奏和韵律的语言反映生活,抒发情感。如 诗歌。诗话(❶评论诗人、诗歌、诗派以及记录诗人议论、行事的著作;❷古代说唱艺术的一种)。诗集。诗剧。诗篇。诗人。诗章。诗史。吟诗。2. 中国古书名,《诗经》的简称。[更多解释]
翁 [ wēng ] 1. 老头儿。如 老翁。渔翁。“塞翁失马,焉知非福”。2. 父亲:“家祭无忘告乃~”。3. 丈夫的父亲。如 翁姑(公婆)。4. 妻子的父亲。如 翁婿。5. 姓。6. 鸟颈毛。[更多解释]
shī rén
shī gē
jǐ hài zá shī
shī cí
shī yì
shī jù
shǐ shī
shī jí
xīn shī
shī wén
shī piān
fù wēng
sài wēng shī mă
bù dăo wēng
zhǔ rén wēng
shī qíng huà yì
wēng wēng
bì wēng wēng
mì wēng wēng
ā gū ā wēng
ā jiā ā wēng
tài píng wēng wēng
zuì wēng zhī yì bù zài jiǔ
shū qíng shī
dă yóu shī
săn wén shī
xù shì shī
bái huà shī
zàn měi shī
jiāo xiăng shī
tián yuán shī
qī yán shī
wǔ yán shī
xìn tiān wēng
chàng shī bān
sì yán shī
bái tóu wēng
gǔ tǐ shī
jìn tǐ shī
èr shí sì shī pǐn
gǔ shī shí jiǔ shǒu
lǐ yì shān shī jí
pí gé mă lì wēng
rén jìng lú shī căo
sān wǔ qī yán shī
zhǔ rén wēng jīng shén
jǐng chá yǔ zàn měi shī
máo zé dōng shī cí jí
záo jǐng de tóng nú de wēng
dà táng sān zàng qǔ jīng shī huà
sài wēng shī mă , yān zhī fēi fú
shī zhōng yǒu huà , huà zhōng yǒu shī
xiān qín hàn wèi jìn nán běi cháo shī
shī huà
tài qīn wēng
lè fǔ shī jí
shī jīng
shī tǐ
cháng shī
tí shī
诗翁的拼音是:shī wēng点击 图标播放诗翁的发音。