即鼬。俗称黄鼠狼。
引 《广雅·释兽》:“鼠狼,鼬。”王念孙 疏证:“鼬善捕鼠,故有鼠狼之名……今俗通呼黄鼠狼, 顺天 人呼之黄鼬,好夜中食人鸡。人捕取之,以其尾毛为笔。”《艺文类聚》卷九五引《广志》:“黄鼠在田野间为羣,害穀麦,凡善走,把不得,惟鼠狼能得之。”明•李时珍 《本草纲目·兽三·黄鼠》:“黄鼠出 太原 大同,延绥 及沙漠诸地皆有之……最畏鼠狼,能入穴衔出也。”清•和邦额 《夜谭随录·鼠狼》:“一人仆,餘惊走,悉入壁洞。仆者滚地唧唧,随化为鼠狼而逝。”
鼠 [ shǔ ] 1. 哺乳动物的一科,门齿终生持续生长,常借啮物以磨短,繁殖迅速,种类甚多,有的能传播鼠疫等病原,并为害农林草原,盗食粮食,破坏贮藏物、建筑物等(俗称“耗子”)如 老鼠。鼠胆。鼠目寸光。投鼠忌器。鼠辈。2. 隐忧。如 鼠思。[更多解释]
狼 [ láng ] 1. 哺乳动物,形状很像狗,性残忍而贪婪,昼伏夜出,能伤害人畜。毛皮可制衣褥。如 狼狈。狼奔豕突。狼吞虎咽。狼子野心(喻凶恶残暴的人的狂妄欲望和狠毒用心)。引狼入室(喻引进坏人)。[更多解释]
lăo shǔ
láng tūn hǔ yàn
láng bèi
láng jí
láng bèi bù kān
shǔ mù cùn guāng
zhōng shān láng
guò jiē lăo shǔ
láng bèi wéi jiān
yǐn láng rù shì
shēng míng láng jí
guǐ kū láng háo
rú láng sì hǔ
dăn xiăo rú shǔ
láng xīn gǒu fèi
láng zǐ yě xīn
tóu shǔ jì qì
shǒu shǔ liăng duān
bēi pán láng jí
zéi méi shǔ yăn
láng bēn shǐ tū
zéi shǔ shǔ
rú láng rú hǔ
shǔ tóu shǔ năo
qián pà láng
chái láng chéng xìng
láng xīn gǒu xíng
láng tān shǔ qiè
rú láng mù yáng
shǔ dù jī cháng
shǐ tū láng bēn
shǔ yá què jiăo
wú shǔ wǔ jì
yīng shì láng bù
huáng shǔ láng
mǐ lăo shǔ
tǔ bō shǔ
tiān láng xīng
shǔ biāo qì
láng yá bàng
hóng bān láng chuāng
bào tóu shǔ cuàn
cháng shǐ shè tiān láng
gǔn tāng pō lăo shǔ
pū qiè wéi què shǔ
tǔ shǔ suí jīn hǔ
láng yá shān wǔ zhuàng shì
qián pà láng , hòu pà hǔ
lăo shǔ guò jiē , rén rén hăn dă
qián mén jù hǔ , hòu mén jìn láng
qián mén qù hǔ , hòu mén jìn láng
shǔ bèi
hǔ láng
láng gǒu
yǐn shǔ
dí láng
shǔ biāo
sōng shǔ
dài shǔ
shǔ yì
鼠狼的拼音是:shǔ láng点击 图标播放鼠狼的发音。