神话传说中的龙车,乃“日”所乘。
端上刻作龙头的车辕。借指天子之车。
引 《楚辞·九歌·东君》:“驾龙輈兮乘雷,载云旗兮委蛇。”王逸 注:“輈,车辕也。言日以龙为车辕,乘雷而行。”洪兴祖 补注:“震,东方也,为雷,为龙。日出东方,故曰‘驾龙乘雷’也。”元•陆仁 《题文海屋<洛神图>》诗:“龙輈兮孔盖,秋之水兮如霜。”
引 《文选·张衡<东京赋>》:“龙輈华轙,金錽鏤鍚。”薛综 注:“輈,车辕,辕端上刻作龙头也。华,采画也。”《晋书·舆服志》:“五路皆有鍚鸞之饰,和铃之响,鉤膺玉瓖,龙輈华轙。”《魏书·礼志四》:“龙輈十六,四衡,轂朱班,肃轮,有雕虬、文虎、盘螭之饰。”
龙 [ lóng ] 1. 传说中的一种长形、有鳞、有角的神异动物,能走,能飞,能游泳,能兴云作雨。如 龙舟。龙灯。龙宫。龙驹(骏马,喻才华出众的少年)。画龙点睛。龙蟠虎踞。2. 古生物学中指一些巨大的有四肢有尾或兼有翼的爬虫。如 恐龙。3. 封建时代用作皇帝的象征,或称关于皇帝的东西。如 龙颜。龙体。龙袍。4. 姓。[更多解释]
辀 [ zhōu ] 1. 车辕:“马倚~而徘徊”。[更多解释]
lóng tóu
lái lóng qù mài
shā lóng
yè gōng hào lóng
chē shuǐ mă lóng
kǒng lóng
lóng zhōu
lóng fēi fèng wǔ
lóng zhōng
shēng lóng huó hǔ
lăo tài lóng zhōng
lóng téng hǔ yuè
bǐ zǒu lóng shé
gōu zhōu
hóng lóng
huà lóng diăn jīng
păo lóng tào
yī tiáo lóng
yào diàn lóng
wàng zǐ chéng lóng
yú lóng hùn zá
cáng lóng wò hǔ
qún lóng wú shǒu
chéng lóng pèi tào
băi lóng mén zhèn
chéng lóng kuài xù
lóng zhēng hǔ dòu
hǔ jù lóng pán
lóng tán hǔ xué
huó lóng huó xiàn
lóng zǐ lóng sūn
yī lóng yī shé
yī lóng yī zhū
fú lóng fèng chú
lóng yuè fèng míng
rén zhōng zhī lóng
xiáng lóng fú hǔ
yī shì lóng mén
pān lóng fù fèng
hēi lóng jiāng
shuǐ lóng tóu
lóng juăn fēng
lóng jǐng chá
wū lóng chá
biàn sè lóng
lóng mén zhèn
dú yăn lóng
lóng shé lán
dú lóng zú
lóng hǔ dòu
lóng xū cài
lóng zhăo huái
lóng xū miàn
lǐ yú tiào lóng mén
jiāo lóng dé yún yǔ
jiāo lóng shī yún yǔ
lóng mén èr shí pǐn
lóng shān luò mào fēng
lóng tān shuǐ diàn zhàn
lóng tóu shǔ lăo chéng
龙辀的拼音是:lóng zhōu点击 图标播放龙辀的发音。