装在轭首或车衡上的铜铃。车行摇动作响。有时借指皇帝或贵族出行。
引 《文选·班固<西都赋>》:“大路鸣鑾,容与徘徊。”李善 注:“《周礼》曰:巾车掌玉輅,以鑾和为节。 郑玄 曰:鑾在衡,和在軾,皆以金铃也。”吕延济 注:“鑾,车上铃也。”唐玄宗 《早渡蒲津关》诗:“鸣鑾下 蒲坂,飞旆入 秦中。”《宋史·仪卫志二》:“国朝承五姓荒残之弊,事从简略,每鸣鑾游豫,尽去戈戟、旌旗之制。”元•王士熙 《次霍状元接驾韵》:“词苑恩波供染翰,秋风岁岁候鸣鑾。”
天子王公出行。
引 唐·王勃〈滕王阁〉诗:「滕王高阁临江渚,珮玉鸣鸾罢歌舞。」
鸣 [ míng ] 1. 鸟兽或昆虫叫。如 鸣啭。鸣唱。鸣叫。鸣禽。鸟鸣。2. 发出声音,使发出声音。如 鸣响。鸣奏。孤掌难鸣。3. 声明,发表意见、情感。如 鸣谢。鸣冤。百家争鸣。4. 闻名,著称:“以文~江东”。[更多解释]
銮 [ luán ] 1. 一种铃铛。如 銮铃。2. 古代帝王的车驾上有銮铃,故亦作帝王车驾的代称。如 銮仪(帝王的车驾及仪仗)。銮驾。銮舆。随銮。迎銮。[更多解释]
gòng míng
hōng míng
léi míng
yī niú míng
băi jiā zhēng míng
yī míng jīng rén
zì míng dé yì
gū zhăng nán míng
míng jīn shōu bīng
míng luó kāi dào
míng yuān jiào qū
jī míng gǒu dào
zhōng míng dǐng shí
bù píng zé míng
dà míng dà fàng
hè míng zhī shì
jī míng ér qǐ
lóng yuè fèng míng
wă fǔ léi míng
zòu míng qǔ
míng bù píng
zì míng zhōng
jīn luán diàn
dă míng ér
míng gǔ ér gōng zhī
fēng bù míng tiáo , yǔ bù pò kuài
fēng yǔ rú huì , jī míng bù yǐ
míng fèng jì
xiān míng
ěr míng
míng shēng
āi míng
míng qín
cháng míng
míng fàng
zhēng míng
mó míng lè qì
tǐ míng lè qì
míng jiào
jīn luán băo diàn
yīng míng
míng jī
míng xiăng
míng dí
bēi míng
sī míng
wā míng
míng yuān
tí míng
jī míng
míng fèng
rén tóu chù míng
wă fǒu léi míng
léi míng wă fǔ
míng zhuàn
hé míng
jiàn míng
zhuāng luán
chuăn míng
míng yù
鸣銮的拼音是:míng luán点击 图标播放鸣銮的发音。