指野鸡鸣叫。古代认为是一种变异之兆。
指野鸡鸣叫。古代认为是一种变异之兆。 《汉书·五行志中之下》:“《书序》又曰:‘ 高宗 祭 成汤,有蜚雉登鼎而雊。’ 祖己 曰:‘惟先假王,正厥事。’ 刘向 以为雉雊鸣者雄也,以赤色为主。於《易》,《离》为雉,雉,南方,近赤祥也。 刘歆 以为羽虫之孽。参见“雉雊”。
引 《易》有《鼎卦》,鼎,宗庙之器,主器奉宗庙者长子也。野鸟自外来,入为宗庙器主,是继嗣将易也。一曰,鼎三足,三公象,而以耳行。野鸟居鼎耳,小人将居公位,败宗庙之祀。野木生朝,野鸟入庙,败亡之异也。”
雊 [ gòu ] 1. gòu ㄍㄡˋ 雉鸡叫:“雉之朝~,尚求其雌”。[更多解释]
鸣 [ míng ] 1. 鸟兽或昆虫叫。如 鸣啭。鸣唱。鸣叫。鸣禽。鸟鸣。2. 发出声音,使发出声音。如 鸣响。鸣奏。孤掌难鸣。3. 声明,发表意见、情感。如 鸣谢。鸣冤。百家争鸣。4. 闻名,著称:“以文~江东”。[更多解释]
gòng míng
hōng míng
léi míng
yī niú míng
băi jiā zhēng míng
yī míng jīng rén
zì míng dé yì
gū zhăng nán míng
míng jīn shōu bīng
míng luó kāi dào
míng yuān jiào qū
jī míng gǒu dào
zhōng míng dǐng shí
bù píng zé míng
dà míng dà fàng
hè míng zhī shì
jī míng ér qǐ
lóng yuè fèng míng
wă fǔ léi míng
zòu míng qǔ
míng bù píng
zì míng zhōng
dă míng ér
míng gǔ ér gōng zhī
fēng bù míng tiáo , yǔ bù pò kuài
fēng yǔ rú huì , jī míng bù yǐ
míng fèng jì
xiān míng
ěr míng
míng shēng
āi míng
míng qín
cháng míng
míng fàng
zhēng míng
mó míng lè qì
tǐ míng lè qì
míng jiào
yīng míng
míng jī
míng xiăng
míng dí
bēi míng
sī míng
wā míng
míng yuān
tí míng
jī míng
míng fèng
rén tóu chù míng
wă fǒu léi míng
léi míng wă fǔ
míng zhuàn
hé míng
jiàn míng
chuăn míng
míng yù
míng qióng
hǒu míng
zì míng
雊鸣的拼音是:gòu míng点击 图标播放雊鸣的发音。