熟睡时打呼噜声。
引 《西游记》第十回:“一盘残局未终, 魏徵 忽然踏伏在案边,鼾鼾盹睡。”《儿女英雄传》第二二回:“他却鼾鼾的又睡着了。”
睡觉时所发出的打呼声。
引 《西游记·第二五回》:「关著房门,鼾鼾沉睡,任外边打门乱叫,那里叫得醒来。」
鼾 [ hān ] 1. 熟睡时粗重的鼻息声。如 打鼾。鼾声如雷。鼾睡。[更多解释]
hān shēng
hān hān
wò tà qǐ róng hān shuì
dă hān
hān shuì
bí hān
hān hāi
hān bí
hān hōu
hān hū
hān mián
hān wò
hān qǐn
hān xī
hēi hān
hōu hān
shěn hān
hān shēng rú léi
bí hān rú léi
qǐ róng hān shuì
wò tà hān shuì
鼾鼾的拼音是:hān hān点击 图标播放鼾鼾的发音。