受宠爱的小女孩;娇美的姑娘。
英 beloved daughter;
爱女。
引 晋•左思 《娇女》诗:“吾家有娇女,皎皎颇白皙。”唐•李白 《寄东鲁二稚子》诗:“娇女字 平阳,折花倚桃边。”金•董解元 《西厢记诸宫调》卷一:“緑窗娇女字 鶯鶯。”明•汤显祖 《牡丹亭·训女》:“他还有念老夫诗句男儿,俺则有学母氏画眉娇女。”
传说中的耳神名。
引 《黄庭内景经·黄庭章》:“娇女窈窕翳霄暉。”梁丘子 注引《真诰》云:“娇女,耳神名,言耳聪朗彻明掩玄暉也。”《太平御览》卷八八一引《龙鱼河图》:“耳神,名娇女。”
引 晋·左思〈娇女〉诗:「吾家有娇女,皎皎颇白皙。」《董西厢·卷一》:「绿窗娇女字莺莺,金雀鸦鬟年十七。」
娇 [ jiāo ] 1. 美好可爱。如 娇儿。娇女。娇艾(年轻貌美的女子)。娇娆。娇艳。娇嗔。娇逸(潇洒俊美)。2. 爱怜过甚,过分珍惜。如 娇养。娇惯。3. 柔弱。如 娇弱。娇小。娇嫩。娇气。[更多解释]
女 [ nǚ ] 1. 女性,与“男”相对。古代以未婚的为“女”,已婚的为“妇”。现通称“妇女”如 女人。女士。女流(含轻蔑意)。少( shào )女。2. 以女儿作为人的妻(旧读nǜ)。3. 星名,二十八宿之一。亦称“婺女”、“须女”。女 [ rǔ ] 1. 古同“汝”,你。[更多解释]
fù nǚ
nǚ zǐ
nǚ ér
nǚ rén
nǚ shì
nán nǚ
nǚ xìng
zǐ nǚ
ér nǚ
shào nǚ
nǚ gōng
nǚ shēng
nǚ xù
guī nǚ
jì nǚ
měi nǚ
nǚ láng
nǚ shén
nǚ wáng
sūn nǚ
zhí nǚ
nǚ pú
nǚ jiàng
xiān nǚ
sā jiāo
chǔ nǚ
jiāo yàn
jiāo nèn
jiāo qì
jiāo mèi
jiāo ráo
jiāo dī dī
nán nǚ lăo shào
nán nán nǚ nǚ
shēng ér yù nǚ
jiāo shēng guàn yăng
ér nǚ qíng cháng
niú láng zhī nǚ
tiān nǚ sàn huā
shàn nán xìn nǚ
hóng nán lǜ nǚ
jīn tóng yù nǚ
nán zūn nǚ bēi
jīn wū cáng jiāo
qiān jiāo băi mèi
jiāo xiăo líng lóng
nán dào nǚ chāng
ér nǚ qìng jiā
tuō ér dài nǚ
láng cái nǚ mào
jiāo jiāo
bù bù jiāo
fú fú jiāo
jiāo jiāo nǚ
pàn pàn nǚ
jiāo dí dí
jiāo qiè qiè
nǚ zǐ zǐ
jiāo jiāo dī dī
dà nán dà nǚ
娇女的拼音是:jiāo nǚ点击 图标播放娇女的发音。