箫上的洞孔。
引 清•孔尚任 《桃花扇·栖青》:“念奴前身业重,绑十指筝弦簫孔;慵线懒针,几曾解女红。”
箫 [ xiāo ] 1. 管乐器名,古代的“排箫”是许多管子排在一起的,现代用一根管子,竖着吹,亦称“洞箫”。2. 弓的末端。[更多解释]
孔 [ kǒng ] 1. 小洞,窟窿。如 孔穴。孔眼。孔洞。孔方兄(指钱,因旧时的铜钱有方形的孔,恢谐含鄙意)。2. 很。如 孔急。孔武有力。3. 量词,用于窑洞。如 一孔土窑。4. 姓。[更多解释]
miàn kǒng
kǒng zǐ
kǒng què
bí kǒng
qiān chuāng băi kǒng
yī kǒng
kǒng fāng xiōng
wú kǒng bù rù
băi kǒng qiān chuāng
yī kǒng zhī jiàn
yī bí kǒng chū qì
kǒng fū zǐ
kǒng què lán
kǒng què shí
lěng miàn kǒng
kǒng què dōng nán fēi
kǒng zǐ miào táng bēi
fèng huáng tái shàng yì chuī xiāo
kǒng xí bù nuăn , mò tū bù qián
chuī xiāo
kǒng míng
kǒng róng
kǒng shàng rèn
yăn kǒng qiăn
kǒng jìng
liăn kǒng
máo kǒng
chuān kǒng
kǒng miào
qī kǒng
kǒng dào
tóng kǒng
zuān kǒng
ěr kǒng
kǒng dòng
dòng xiāo
dù kǒng
shuǐ kǒng
qì kǒng
wēi kǒng
kǒng xì
zhēn kǒng
qiáo kǒng
kǒng yăn
chā kǒng
kǒng xué
kǒng bì
kǒng chì
kǒng cuì
kǒng dān
kǒng dé
kǒng dǐng
dān kǒng mù
kǒng què líng
wú bó xiāo
kǒng mèng zhī dào
shí kǒng
shì kǒng
zhèng kǒng
箫孔的拼音是:xiāo kǒng点击 图标播放箫孔的发音。