指侍郎。古代尚书称卿,侍郎副之,故称贰卿。
引 唐•刘禹锡 《山南西道新修驿路记》:“今天官贰卿 融,能嗣其耿光。”宋•汪应辰 《新除吏部侍郎陈弥作辞免恩命不允诏》:“爰正贰卿之名,俾司銓筦之重。”明•沉德符 《野获编·内阁三·刘小鲁尚书》:“每遇其行法严刻,及刑辱建言者,輒苦口规之,遂大矛盾,滞 南京 贰卿,数年不迁。”
侍郎。旧时尚书称为「卿」,侍郎副之,故称为「贰卿」。
引 《旧五代史·卷一四九·职官志》:「新除翰林学士张昭远早践纶闱,久司史笔,曾居宪府,累陟贰卿,今既擢在禁林,所宜别宣班序,其立位宜次崔棁。」
贰 [ èr ] 1. “二”的大写。2. 变节,背叛。如 贰臣。贰心。[更多解释]
卿 [ qīng ] 1. 古代高级官名。如 三公九卿。卿相。2. 古代对人敬称,如称荀子为“荀卿”。3. 自中国唐代开始,君主称臣民。4. 古代上级称下级、长辈称晚辈。5. 古代夫妻互称。如 卿卿。卿卿我我(形容男女间非常亲昵)。6. 姓。[更多解释]
qīng qīng
qīng qīng wǒ wǒ
zhōng zhēn bù èr
lián wǒ lián qīng
guó wù qīng
bào rèn shăo qīng shū
gōng cán qīng , qīng cán cháng
guān hàn qīng
jiǔ qīng
qīng jiā
xún qīng
gōng qīng
qīng shǔ
dà qīng
shăo qīng
xiān qīng
shàng qīng
èr guăng
yán zhēn qīng
zuǒ èr
shì sǐ bù èr
yán xíng bù èr
liú cháng qīng
míng qīng
bù èr
qīng èr
fēi èr
zú èr
qīng yún
èr zhì
liáng èr
jì èr
chǔ èr
mí èr
èr gǔ
qīng ăi
qīng dài fū
ài qīng
zàn èr
xuàn qīng
èr fù
qìng qīng
yà qīng
sū qīng
jiǒng èr
jiǒng qīng
liè qīng
qīng xiàng
qīng gǔn
yán găo qīng
duān èr
chǐ qīng
èr chén
zhăng qīng
jí qīng
jù qīng
qīng shì
èr tuī
贰卿的拼音是:èr qīng点击 图标播放贰卿的发音。