百姓。
引 南朝 梁 江淹 《为萧骠骑庆平贼表》:“斯乃紫歷方永,苍氓同庆。” 唐•罗隐 《婆留井铭》:“爰启霸主,奠绥苍氓。”
苍 [ cāng ] 1. 青色(包括蓝和绿)如 苍翠。苍松。苍天。苍穹(苍天)。苍龙。2. 灰白色。如 苍白。苍苍(➊灰白;➋苍茫)。苍老。苍劲(苍老挺拔,多指树木形态或书画笔力)。3. 姓。[更多解释]
氓 [ méng ] 1. 古代称民(特指外来的)如 氓隶(充当隶役的平民)。群氓。氓 [ máng ] 1. 〔流~〕见“流”。[更多解释]
cāng qióng
liú máng
cāng yíng
cāng cuì yù dī
cāng lăo
cāng máng
cāng liáng
cāng cuì
cāng cāng
cāng jìng
cāng huáng
cāng yù
cāng măng
méi tóu cāng ying
yù yù cāng cāng
chī chī méng
bái cāng cāng
hēi cāng cāng
huáng cāng cāng
măng cāng cāng
măng măng cāng cāng
răn cāng răn huáng
bái fà cāng cāng
cāng bái
shuă liú máng
cāng yíng fù jì wěi
liú máng wú chăn zhě
xiăo liú máng
qióng cāng
cāng tiān
shàng cāng
cāng shān
cāng shēng
cāng lóng
cāng gǒu
cāng ěr
cāng yú
liú máng jí tuán
cāng yīng
cāng bái wú lì
qián cāng
cāng yán
qún méng
bái fà cāng yán
cāng táng
bǐ cāng
yù cāng
xióng cāng
cāng sōng cuì băi
măng cāng
cāng cāng măng măng
cāng cāng máng máng
cāng lù
cāng yă
chī méng
苍氓的拼音是:cāng méng点击 图标播放苍氓的发音。