犹禅学。谓禅宗教理。 宋胡仔 《苕溪渔隐丛话前集·半山老人三》:“《西清诗话》云:‘ 元丰 中, 王文公 在 金陵 , 东坡 自 黄 北迁,日与公游,尽论古昔文字,闲即俱味禪説。’” 明胡应麟 《少室山房笔丛·经籍会通二》:“至 唐宋 间,禪説胜而经典稍左次矣。”
禅 [ chán ] 1. 佛教指静思。如 坐禅。参( cān )禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。2. 特指佛教的。如 禅师。禅杖。禅林。禅堂。禅 [ shàn ] 1. 帝王的祭地之礼。如 封禅。2. 帝王让位给别人。如 禅位。禅让。受禅。3. 事物更( gēng )代。[更多解释]
説 [ yuè ] 1. “說”的异体字。[更多解释]
bān chán
kǒu tóu chán
yóu băo chán shān jì
bān chán é ěr dé ní
jiǔ zuò bì yǒu yī chán
tí pò shān sì hòu chán yuàn
chán shī
chán yuàn
chán zōng
chán fáng
lăo pó chán
chán dìng
chán nà
zhēn tàn xiăo shuō
nán shuō huà
shuō míng wén
dēng chán
shuō bù dé
shuō bù de
shuō bù lái
fēng shàn shū
chán táng
shuō xiào huà
shuō bù shàng
shuō míng shū
chán zhǐ
chán zhī
dāi chán
chán fă
xué chán
suī shuō
mèng zhōng shuō mèng
shuō luō shuō zào
shàn ràng
shuō zuǐ shuō shé
shuō fēng shuō shuǐ
xūn chán
hú chán
yuān chán
shuō jiē
shuō táo
qī chán
chán shā
jié chán
dì chán
dān chán
yă chán
chán qī
shàn wèi
gū chán
chán zhàng
bī chán
chán tà
chán zuàn
zī chán
chán zhòng
fēng shàn
yù shuō
fēng shàn wén
yáo chán
禅説的拼音是:chán shuō点击 图标播放禅説的发音。