犹饮食。
引 宋•杨万里 《岁暮病起遣闷》诗:“酒冽肴果富,咀啜俱芳珍。”
咀 [ jǔ ] 1. 含在嘴里细细玩味。如 咀嚼(jué ㄐㄩㄝˊ)(a。细嚼;b。喻对事物反复体会)。含英咀华(喻读书吸取精华)。咀 [ zuǐ ] 1. 同“嘴”。咀 [ zuī ] [更多解释]
啜 [ chuò ] 1. 饮,吃。如 啜茶。啜粥。2. 哭泣时抽噎的样子。如 啜泣。啜 [ chuài ] 1. 姓。[更多解释]
jǔ jué
zī zuǐ
chuò zhuàn
chuài lă
băo chuò
sī chuò
chuò qì
gū chuò
chuò gū
jǔ wú
chōu chuò
zuǐ rú
chuò tì
chuò cù
bǔ zāo chuò lí
chuò hǒng
hán jǔ
dàn chuò
zuǐ dàn
hán yīng jǔ huá
jǔ niè
zuǐ liăn
zuǐ niè
zuǐ chuò
zuǐ piàn
zuǐ tūn
zuǐ wèi
zuǐ yǒng
zuǐ zā
zuǐ yào
zuǐ zhòu
hàn zuǐ
chì zuǐ
chuò zuǐ
tūn zuǐ
hán zuǐ
xún zuǐ
zuǐ lài luó
chuò zhà
jiáo chuò
jiáo zuǐ
jiào zuǐ
zuǐ jiào
xiā chuò
chuò chì
chuò zhī
bǔ chuò
hán jīng jǔ huá
pēng chuò
chuò bǔ
chuò míng
chuò xuè
yǐn chuò
chuò yǐn
chuò yòu
chuò gēng
chuò chí
chuò shí
咀啜的拼音是:zuǐ chuò点击 图标播放咀啜的发音。