体味;钻研。
引 金•元好问 《答李唐佐》诗:“信默餘天粹,咀嚅有道真。”《诚意伯文集》卷一附录《诚意伯次子閤门使刘仲璟长史传》:“﹝ 璟 ﹞弱冠咀嚅经传,喜谈兵,究极韜略。”
咀 [ jǔ ] 1. 含在嘴里细细玩味。如 咀嚼(jué ㄐㄩㄝˊ)(a。细嚼;b。喻对事物反复体会)。含英咀华(喻读书吸取精华)。咀 [ zuǐ ] 1. 同“嘴”。咀 [ zuī ] [更多解释]
嚅 [ rú ] 1. 〔嗫~〕见“嗫”。[更多解释]
niè rú
jǔ jué
zī zuǐ
rú rú
niè niè rú rú
zī jū niè rú
jǔ wú
rú jì
rú dòng
rú niè
rú rěn
rú ér
chè rú
zhòu rú
zuǐ rú
niè rú wēng
bàn niè bàn rú
niè rú xiăo ér
ō yī rú ér
hán jǔ
zuǐ dàn
hán yīng jǔ huá
jǔ niè
zuǐ liăn
zuǐ niè
zuǐ chuò
zuǐ piàn
zuǐ tūn
zuǐ wèi
zuǐ yǒng
zuǐ zā
zuǐ yào
zuǐ zhòu
hàn zuǐ
chì zuǐ
chuò zuǐ
tūn zuǐ
hán zuǐ
xún zuǐ
zuǐ lài luó
jiáo zuǐ
jiào zuǐ
zuǐ jiào
hán jīng jǔ huá
jǔ jué yīng huá
zuǐ zhēng hán shāng
lóng diāo fèng jǔ
chuò yīng jǔ huá
hán gōng jǔ zhēng
hán shāng jǔ zhēng
jiáo tiě jǔ jīn
nài rén jǔ jué
咀嚅的拼音是:zuǐ rú点击 图标播放咀嚅的发音。