古代乐器的一种。用于调节音乐的节拍。
引 《文献通考·乐十二》:“舂杵,亦谓之顿相。相,助也,以节乐也。”
舂 [ chōng ] 1. 把东西放在石臼或乳钵里捣掉皮壳或捣碎。如 舂米。舂药。[更多解释]
杵 [ chǔ ] 1. 舂米或捶衣的木棒。如 杵臼。砧杵。杵臼交(旧称互相不嫌贫贱的朋友)。2. 用长形的东西戳。如 杵了他一拳。[更多解释]
chǔ jiù jiāo
chōng chōng jǐng jǐng
tiě chǔ chéng zhēn
mó chǔ chéng zhēn
tiě chǔ mó chéng zhēn
shì băi lǐ zhě sù chōng liáng
zhǐ yào gōng fū shēn , tiě chǔ mó chéng zhēn
xiāng chǔ
chōng mǐ
mó chǔ zuò zhēn
tiě chǔ mó zhēn
chōng róng
chōng jí
cūn chōng
cù chǔ
chōng chǔ
chōng cháng
chōng bò
chōng cóng
chōng cuàn
chōng dú
chōng duì
chōng gǔ
chōng găo
chōng jī
chōng liáng
chōng qiú
chōng rén
chōng shì
chōng táng
chōng shuì
chōng xiāng
chōng yăo
chōng yú
chōng zhù
chǔ chōng
dú chōng
chōng zhuàng
chuò chōng
fàn chōng
duì chōng
gāo chōng
jī chōng
lìn chōng
chǔ bàng
fēng chōng yǔ wèi
sù chōng
piāo chǔ
lín chǔ
chǔ chù
xuè liú piāo chǔ
yǐ chǔ
yù chǔ
chǔ shēng
chǔ juè héng sàng
líng chǔ
舂杵的拼音是:chōng chǔ点击 图标播放舂杵的发音。