香草名。
引 南朝 宋•谢灵运 《入彭蠡湖口作》诗:“乘月听哀狖,浥露馥芳蓀。”唐•杜甫 《别李义》诗:“忆昔初见时,小襦绣芳蓀。”清•赵翼 《永昌吊徐武功杨升庵》诗:“欲採芳蓀酹杯酒,百年遗迹已沉沦。”
芳 [ fāng ] 1. 花草的香气。如 芳香。芳草。芳菲(a.花草的香气;b.指花草)。芳馥。芳馨。芬芳。2. 喻美好的。如 芳名。芳龄(年龄,用于少女)。芳姿(美好的姿态,用于少女)。芳邻(关系融洽的邻居,用作敬辞)。流芳百世。3. 花卉。如 群芳竞艳。芳时(花盛时节)。[更多解释]
荪 [ sūn ] 1. 古书上说的一种香草(亦称“荃”)。[更多解释]
fēn fāng
fāng xiāng
gū fāng zì shăng
wàn gǔ liú fāng
shí bù zhī nèi , zì yǒu fāng căo
shí bù zhī zé , bì yǒu fāng căo
fāng ěr
qún fāng
fāng căo
fāng fēi
fāng xīn
sūn chuán fāng
lán fāng
zǐ fāng
méi lán fāng
yán fāng
fāng lán
ruò fāng
gān fāng
fāng xǔ
liú fāng băi shì
mù fāng
liú fāng
fāng jié
fāng chén
fāng zī
fāng cóng
fāng lín
fāng huá
măn tíng fāng
yàn fāng
xiān fāng
yī qīn fāng zé
bì fāng
fāng zhōu
fāng zhú
zhòng fāng
zhēn fāng
fāng zé
fāng yù
fāng yì
fāng yīn
yáng fāng
xún fāng
kě fāng tǐng
sì fāng
fāng ruí
fāng róng
sūn ráo
qióng fāng
nóng fāng
fāng fù
lín fāng
lì fāng
fāng liè
fú fāng
芳荪的拼音是:fāng sūn点击 图标播放芳荪的发音。