古时对南方少数民族的蔑称。
引 三国 魏 曹叡 《善哉行》:“我徂我征,伐彼蛮虏。”
蛮 [ mán ] 1. 粗野,凶恶,不通情理。如 野蛮。蛮横( hèng )。蛮不讲理。2. 愣,强悍。如 一味蛮干。3. 中国古代称南方各族。如 蛮荒。4. 方言,相当于“很”如 蛮好。[更多解释]
虏 [ lǔ ] 1. 俘获。如 虏获。俘虏。(➊打仗时捉住敌人;➋打仗时捉住的敌人)。2. 俘获的人。3. 中国古代对北方外族的贬称。[更多解释]
fú lǔ
yě mán
mán hèng
hú jiăo mán chán
mán mán
mán shǒu mán jiăo
mán hèng wú lǐ
mán bù jiăng lǐ
zhēng lǔ tíng
mán zǐ
dá lǔ
mán yí
zhū mán
mán rén
qín lǔ
pú sà mán
zhēng lǔ
hú lǔ
nán mán
hèng mán
mán xìng zǐ
mán huāng
mán lǐ
xiōng mán
mán gàn
mán jiāo
táo lǔ
wǔ líng mán
bū mán
běi lǔ
yí mán
mán zú
chǒu lǔ
suǒ lǔ
mán chán
máng mán
mán kē
chī mán
mián mán
nú lǔ
zāng kē mán
mán yì
zá lǔ
mán tóng
sāi lǔ
róng lǔ
mán qiú
pú lǔ
mán mò
mín mán
miăo mán
diāo mán
mán jìn
fǔ kuài
mán bào
mán biān
mán bó
mán chá
mán bù
蛮虏的拼音是:mán lǔ点击 图标播放蛮虏的发音。