旌旗与棨戟。借指贵官。
旌旗与棨戟。借指贵官。参见“旌戟”。
引 《文选·谢朓<始出尚书省>诗》:“趋事辞官闕,载笔陪旌棨。”李善 注引 司马彪 《续汉书》:“公以下至二千石,骑吏四人皆带剑棨戟为前行。”唐•李德裕 《与姚谏议郃书》之二:“自料此生无由再望旌棨,临纸涕恋,不胜远诚。”《旧唐书·刘子玄传》:“驰骤於风尘之内,出入於旌棨之间。”
旌 [ jīng ] 1. 古代用羽毛装饰的旗子。又指普通的旗子。如 旌旗。旌铭(旧时丧礼,柩前书死者姓名的旗幡)。2. 表扬。如 旌表。[更多解释]
棨 [ qǐ ] 1. 古代用木头做的一种通行证,略似戟形。如 棨信。2. 古代官吏出行的一种仪仗,木制,形状似戟。如 棨戟。[更多解释]
xīn jīng yáo yáo
xǔ jīng yáng
jīng qí
jīng mì
jīng yáng
jīng máo
jīng biăo
xīn rú xuán jīng
yáo jīng
mí jīng
jīng zhuó
jīng zhēn
jīng yú
jīng pèi wēi yí
xiàn jīng
ní jīng
suí jīng
pèi jīng
jīng pèi
lín jīng
jīng dào
jīng hăn
gōng jīng
fān qǐ
jīng fān
qí jīng
xuán jīng
kàng jīng
míng jīng
chuáng qǐ
jīng bēn
yún jīng
qián jīng
jīng mù
jīng zhì
wén jīng
kè jīng
jīng xiăn
yóu jīng
jīng jié
jīng gān
jīng qǐ
jīng zhān
jīng míng
jīng mìng
jīng huī
qǐ jǐ
gān jīng
jīng xìn
jīng mén
jīng yóu
huò jīng
jīng xià
jīng liú
旌棨的拼音是:jīng qǐ点击 图标播放旌棨的发音。