即幢幡。
特指刹上之幡。
引 唐•黄滔 《辞府相》诗:“今朝拜别幡幢下,双泪如珠滴不休。”唐•冯贽 《云仙杂记》卷七:“庐山 远法师 命尽之日,山中峰涧寺落,皆见千眼仙人成队执幡幢香花赴 东林寺。”明•沉德符 《野获编·外国·活佛》:“以珠琲为幡幢,金寳为法供,内府瑰异为之一空。”
引 清•李斗 《扬州画舫录·新城北录中》:“鐘鼓楼旁,矗两宝刹,高数丈,剪綵为幡幢。”
幡 [ fān ] 1. 〔~然〕同“翻然”。2. 用竹竿等挑起来直着挂的长条形旗子。[更多解释]
幢 [ chuáng ] 1. 古代原指支撑帐幕、伞盖、旌旗的木竿,后借指帐幕、伞盖、旌旗。2. 〔~~〕形容影子摇晃,如“人影~~”。3. 刻着佛号或经咒的石柱。如 经幢。石幢。幢 [ zhuàng ] 1. 量词,指房屋。如 一幢大楼。[更多解释]
chuáng chuáng
fān rán huǐ wù
fān fān
hēi chuáng chuáng
fān gān
fān rán xǐng wù
fān shā
chuáng jié
fān mào
dàng fān
fān să
mó mo zhuàng
shí chuáng
tóng fān
tóng zhuàng
fān qí
qí fān
fān pèi
fān lí
fān jī
bì yóu zhuàng
fó fān
zhōng fān
fān báo
fān hóng
fān gài
fān ér
fān bù
fān huā
fān huī
fān huá
fān jǐ
fān jié
fān máo
fān qǐ
fān rán
fān wǔ
fān xìn
fān shèng
fān săn
fān yóu
fān zhǐ
fān zhī
fān zhì
fān zǐ
bái fān
fān zhuàng
băo fān
chuáng fān
căi fān
chūn fān
dă fān
huà fān
fēng fān
gàn fān
huáng fān
jiàng fān
jié fān
jīn fān
幡幢的拼音是:fān zhuàng点击 图标播放幡幢的发音。