得宠之臣。
引 《战国策·楚策一》:“以财交者,财尽而交絶;以色交者,华落而爱渝。是以嬖女不敝席,宠臣不避轩。”《史记·佞幸列传》:“孝文 时中宠臣,士人则 邓通,宦者则 赵同、北宫伯子。”《后汉书·盖勋传》:“时小黄门 京兆 高望 为尚药监,倖於皇太子,太子因 蹇硕 属 望 子 进 为孝廉, 勋 不肯用。或曰:‘皇太子副主, 望 其所爱, 硕,帝之宠臣,而子违之,所谓三怨成府者也。’”
宠 [ chǒng ] 1. 爱。如 宠爱。宠儿。宠信。宠幸。得宠。失宠。争宠。2. 纵容,偏爱。如 别把孩子宠坏了。3. 妾。如 纳宠。4. 推崇。如 尊宠。[更多解释]
臣 [ chén ] 1. 君主时代的官吏,有时亦包括百姓。如 臣僚。臣子。臣服。君臣。2. 官吏对君主的自称:“王必无人,~愿奉璧往使。”3. 古人谦称自己。4. 古代指男性奴隶。如 臣仆。臣虏。[更多解释]
dà chén
gōng chén
zhōng chén
chǒng wù
huá zhòng qǔ chǒng
chǒng ài
shòu chǒng ruò jīng
qīn chāi dà chén
chǒng rǔ bù jīng
chén chén
bù cì bù chǒng
sān shí èr míng chén
zhī chén mò ruò jūn
chén zǐ
lăo chén
chén shù
shǐ chén
chǒng líng
chén mín
móu chén
zhēng chǒng
dǐng chén
míng chén
chén rén
jiàn chén
chēng chén
jiān chén
yī chǒng xìng ér
zhèng chén
nì chén
zhuān chǒng
nìng chén
zhòng chén
nèi chén
dé chǒng
zăi chén
cháo chén
wén chén
wǔ chén
jūn chén
wēi chén
chéng chén
chǔ chén
chén shì
méi yáo chén
nòng chén
fán chén
ēn chǒng
sāng chén
tū chén
dēng chén
fǔ chén
chǒng jī
bō chén
xiăo chén
huá chǒng
liù chén
zhú chén
xiàn chén
宠臣的拼音是:chǒng chén点击 图标播放宠臣的发音。